Bangladesh giành giải nhất cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 50

Bức của em Nubaysha đã chạm vào trái tim tại Cuộc thi Viết thư quốc tế UPU với chủ đề “Hãy viết thư cho một người thân trong gia đình để chia sẻ trải nghiệm của mình về đại dịch COVID-19" ghi lại cuộc đấu tranh trước đại dịch Covid-19 toàn cầu và nhắc nhở em gái mình đừng bao giờ mất hy vọng.
Bức thư được viết trước ngày sinh của Amal và kể về nỗi sợ hãi của Nubaysha trong suốt thời gian đại dịch. “Chị không ghen tị với tất cả sự quan tâm mà em nhận được khi bố và mẹ nói với chị rằng chị sắp có một cô em gái. Thậm chí kể cả khi bố mẹ mua cũi cho em, còn chị đã phải ngủ trên nệm sàn suốt 2 năm đầu đời. Nhưng chị đã ghen tị với em khi chị nhận ra em được bảo vệ trong bụng mẹ khỏi thế giới bên ngoài đầy chết chóc còn chị thì không”
Bức thư còn ghi lại lệnh phong tỏa do Covid-19 diễn ra từ 02 tuần nghỉ giữa mùa xuân đối với Nubaysha như một sự giam cầm tại nhà riêng của mình. Cô bé nhấn mạnh cuộc sống của cô bé đã bị đảo ngược 180 độ trong những tuần đó.
Viết thư cho em gái của mình, cô bé nói “Em phải biết chị đang nói về điều gì. Chắc em phải có những cuốn sách xếp hàng dài nói về cuộc đấu tranh của hàng triệu người khác như chị. Nhưng đây là câu chuyện của chị; chị và em, sẽ không bao giờ được biết đến bởi bất kỳ ai khác”
Nubaysha đặt câu hỏi liệu rằng virus Covid-19 có phải do Mẹ Thiên Nhiên phát tán như một sự trừng phạt đối với loài người đang tàn phá thế giới. “Có lẽ Mẹ Thiên Nhiên đang chỉ ra cho chúng ta những cảm nhận; khiến chúng ta nhận ra những hành động sai trái vô tâm của mình”, cô bé viết trong thư. Nhưng Nubaysha cũng nhấn mạnh rằng mặc dù virus đã gây chết người, nhưng chúng ta cũng đừng đánh mất hy vọng.
Bức thư cũng phác họa nỗi đau khổ mà Nubaysha và gia đình em đãi trải qua trong trận đại dịch, mẹ cô bị trầm cảm khi mất đi người dì mắc Covid-19. Nubaysha viết về cuộc đấu tranh của cô ấy với căn bệnh trầm cảm của người mẹ. “Em không biết phải làm gì khi mẹ bị trầm cảm. Em chỉ biết đứng bất động khi mẹ cứ trằn trọc với giấc ngủ và sự thèm ăn”.
Nubaysha cũng viết về cái chết của người dì của cô bé và mô tả cảnh tượng đó thật sự “không thể tưởng tượng được”. “Dì chỉ sốt nhẹ vào buổi sáng, chuyển sang hấp hối vào buổi tối, và đã ra đi mãi mãi vào đêm hôm đó- đó là những gì Covid-19 làm với chúng ta” cô bé viết. Nubaysha kể cho em gái mình nghe tất cả về dì Phuppi và dì là một người tuyệt vời như thế nào và dì đã vui thế nào khi được gặp Amal.
“Một lần giáo viên dạy tiếng Anh lớp ba của chị đã hỏi chị sợ nhất điều gì. Chị nhớ chị đã trả lời là sấm sét và nhện. Nhưng bây giờ chị muốn nói, đó là cái chết cũng như nỗi sợ mất đi một ai đó” cô bé viết.
Cuối cùng, bức thư đã động viên Amal chiến đấu vượt qua khoảng thời gian không may này bằng niềm tin và sự kiên nhẫn. “Chị có thể đã mất dì Phuppi nhưng chị vẫn hy vọng sẽ được gặp em sớm. Tên của em có nghĩa là 'hy vọng' Amal. Và đó là điều đặc biệt nhất đối với em. Em đã tiếp thêm hy vọng cho chị hướng tới ngày mai tốt đẹp hơn” cô bé viết.