33 năm, Người Bưu tá tận tụy

 Là một người lính mang trên mình vết thương của chiến tranh ( Thương binh ¾ ) và những hồi ức vinh quang, của gần 10 năm đã tham gia các chiến trường miền nam, Lào, Campuchia ... Năm 1977 anh chuyển ngành sang Bưu điện công tác.

Suốt 33 năm trong nghề là tổ trưởng tổ Bưu tá hàng triệu lá thư, hàng nghìn Bưu phẩm Bưu kiện chở nặng những niềm vui, nỗi buồn, sự yêu thương, trân trọng ... qua tay anh là những thông điệp nhỏ mang ý nghĩa rất lớn, niềm vui đã nhân lên và nỗi buồn được chia sẻ...

Trong đời công tác anh có rất nhiều kỉ niệm với công việc nhưng có những kỉ niệm mãi khắc sâu vào kí ức như năm 1989 khi anh nhận nhiệm vụ phát một bức thư gửi từ Pháp về với tên họ người nhận đầy đủ nhưng địa chỉ thiếu là Đường Kép Le thị xã Thái Nguyên ( Đây là tên con đường có từ thập kỷ 50 và đã không còn trên bản đồ hành chính những năm đó ). Số nhà không có, con đường cũ ngày xưa bấy giờ đã thay đổi và là nhiều con đường, ngõ ngách khác nhau. Kiên trì đi hỏi thăm các ngóc ngách và rất nhiều những người cao tuổi, ròng rã gần 3 tuần anh tìm được vào một căn nhà nhỏ sâu trong ngõ của đường Phủ liễn. Chủ nhân là một ông già khoảng gần 70 tuổi, sống độc thân. Khi nhận đọc địa chỉ người gửi trên lá thư Ông chỉ biết ôm lấy anh nghẹn ngào khóc, đó là người em trai ông đã thất lạc hơn 10 năm nay và bây giờ có tin. Vậy là sự tận tụy và kiên trì của anh đã được đền đáp. Từ ngày ấy cụ luôn coi anh như người nhà, anh cũng hay thường xuyên vào thăm hỏi và phát cho cụ những lá thư của người em giờ gửi đã đúng địa chỉ hiện tại. Anh kể có lần vào chiều 30 Tết lúc 17h00 chiều anh nhận được tin cần phát một bức điện khẩn. Bữa cơm tất niên đang chuẩn bị cùng gia đình phải gác lại anh vội lên đường đi phát, đến nơi trời tối, chủ nhà có chó dữ anh đứng ngoài đường gọi vào nói “ Tôi là Bưu tá của Bưu điện, đến nhà phát bức điện báo tin buồn” chưa kịp nghe anh giải thích và nói đầu đuôi, một người đàn ông trong gia đình ra mắng nhiếc anh thậm tệ vì năm mới, giao thừa sắp đến báo tin buồn, mang điều xui vào gia đình. Anh kể lúc đó cảm thấy bực mình và thấy buồn vô kể, mình mang tin đến cho người ta chứ có phải là người mang điềm gở đến đâu. May sao có bà mẹ bước ra và hỏi anh, khi vào nhà đọc nội dung bức điện bà khóc òa lên và bảo con trai “Bà mất rồi con ạ”. .. Và hôm đó anh về nhà bữa cơm Tất niên gia đình vẫn đợi cũng đã rất muộn...

Dù là vất vả nhưng anh rất yêu và gắn bó với nghề Bưu tá mặc dù “làm dâu trăm họ ” nhưng với lòng nhiệt huyết và sự tận tình của mình anh đã luôn hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao. Sự trung thực, lòng quyết tâm và cái chất  lính của anh bộ đội cụ Hồ đã làm những khách hàng yêu mến và hài lòng với anh đó là niềm vui, động lực tốt nhất để anh cống hiến và phục vụ cho ngành Bưu chính Việt Nam ngày càng phát triển.

Theo Công đoàn Bưu điện Việt Nam

--------------------------------------------------------------------------------